Con đường tơ lụa - Kỳ 1 - Cơn đau đầu cần thuốc
Xin chào các bạn, mình cũng là một
người khá thích về công nghệ thông tin. Ngày trước mình cũng dự định thi vào
học Công nghệ thông tin Đại học Bách khoa Hà Nội. Nhưng số phận run rủi lại đẩy
vào con đường xây dựng :). Dưới đây mình xin đưa lại một bài series về “Silk
Road” của Internet-Bài viết này ngày trước mình đọc được trên PC World VN, bây giờ
dù PC World Việt Nam đã bị bỏ rồi nhưng mình vẫn đăng lại cho mọi người biết
và tìm hiểu sự phức tạp của “internet” đặc biệt là “darkweb” như thế nào.
|
(PCWorldVN) Câu chuyện chưa
kể của Ross Ulbricht, một người theo chủ nghĩa lý tưởng có tầm nhìn và cẩn trọng,
kẻ đã tạo nên một ngôi chợ trực tuyến bán thuốc lớn nhất và biến nó thành nơi
đen tối nhất hành tinh.
I - Cơn đau cần thuốc
Người
đưa thư chỉ bấm chuông đúng 1 lần. Curtis Green ở nhà, đón bữa sáng bằng 2 lít
Coca-Cola và vài cái bánh ngọt nhỏ. Mấy đầu ngón tay còn dính đường ngọt, ông
nghe giọng ai đó ngoài cửa. Lúc ấy là 11 giờ sáng. Những chuyến thăm bất ngờ
không phải là điều gì đó bất thường đối với ngôi nhà khiêm tốn ở Spanish Fork,
Utah, Mỹ, thuộc một cái ấp vùng cao, dưới bóng của dãy núi Washtch. Green từ từ
đi ra cửa, chỉnh sửa lại quần áo một chút. Ở cái tuổi 47 này, chính cái cơ thể
của ông là điều thất bại trong cuộc sống: béo phì, có 4 cái đĩa đệm chống thoái
vị, một cái đầu gối đau nhức và vài cái răng giả sáng bóng. Để đi lại lòng
vòng, đôi khi ông phải mượn cây gậy màu hồng của vợ. Green tập tễnh ra cửa, hai
con chihuahua tên là Max và Sammy đi theo.
Ông
nghiêng đầu qua cửa sổ trước và thấy người đưa thư bên ngoài. Gã ấy mặc chiếc
áo khoác có in dòng chữ dịch vụ bưu chính Mỹ (US Postal Service), nhưng lại đi
giày thể thao và quần jean. Green nghĩ: “Lạ thật”. Green cũng chú ý một điểm lạ
khác là có một chiếc xe tải phía bên kia đường, là xe mà ông chưa từng thấy trước
nay: xe màu trắng, không hề có logo hay cửa sổ hai bên.
Green
mở cửa. Lúc ấy là mùa đông, mây giăng suốt ngày và trời ảm đạm. Có một tia nắng
nhợt nhạt đổ xuống đỉnh đồi Spanish Fork nhô lên từ thung lũng. Green nhìn xuống.
Ở ngay hành lang trước nhà là chiếc hộp Priority, kích cỡ bằng cuốn sách dày.
Hai con chó nhỏ nhìn ông nhặt chiếc hộp bí ẩn ấy lên. Nặng, không có địa chỉ gửi
và có dấu bưu chính là từ Maryland.
Green
nghĩ ngợi một lúc rồi mang gói hàng vào nhà bếp để kiếm kéo mở. Chiếc hộp ấy vỡ
ra toàn bột trắng bết đầy mặt ông, khiến ông ngỡ ngàng. Ngay sau đó, cửa trước
bị tông mở, một đội SWAT ùa vào nhà. Lúc ấy trong nhà toàn cảnh sát với vũ khí
trên tay, đeo mặt nạ đen. Chính là Green, mặt dính đầy thuốc phiện và có hai
con chihuahua ở hai bên.
“Nằm xuống sàn”, ai đó hét lên.
Green thả cái gói xuống ngay chỗ ông đứng. Khi ông cố xoa dịu 2 con chó thì hàng tá mũi súng chĩa vào ông: “Giơ tay ra!”
“Nằm xuống sàn”, ai đó hét lên.
Green thả cái gói xuống ngay chỗ ông đứng. Khi ông cố xoa dịu 2 con chó thì hàng tá mũi súng chĩa vào ông: “Giơ tay ra!”
Đám
cảnh sát còng tay Green khi ông bỏ tay ra khỏi con chó lớn tên Max, nó gầm gừ
cái nanh tí xíu ra và cắn vào dây giày của cảnh sát. Bị đè chặt trên sàn, Green
nhìn thấy cả chục đôi giày: đây là một đội đặc nhiệm lớn, SWAT hoặc DEA, lục
soát khắp nhà. Ông có thể nghe mấy tiếng va đập, tiếng cảnh sát hét và cả tiếng
thì thầm. Ông nhìn về phía cánh cửa bị tông vỡ và nghĩ: “Các ông à, cửa không
khoá”. Trong phòng khách treo các tấm ảnh gia đình, vợ ông Tonya, 2 cô con gái
và một đứa cháu trai, họ đều mỉm cười rạng rỡ phía trên, còn ông đang nằm trên
đống thuốc phiện hàng tốt trị giá đến 27.000 USD. (Trên gói hàng có đóng tem
hình một con rồng đỏ, biểu tượng cho “hàng trắng” Peru chất lượng cao.)
Sự
thực là trong vài tháng vừa qua, Green điều hành một dịch vụ khách hàng cho một
doanh nghiệp trực tuyến khổng lồ tên là Silk Road (Con đường tơ lụa). Nó giống
hệt một eBay, là khu chợ số để buôn bán các mặt hàng cấm, phần lớn là thuốc phiện.
Green phải chịu đựng mấy cơn đau trong có thể mình nên đã tìm hiểu và đánh cuộc
cuộc sống mình để có được cái trạng thái lâng lâng, dễ chịu của thuốc phiện.
Ông đã dùng thuốc nhiều năm liền và đã đổ rất nhiều tiền vào trang web này.
Silk Road không nằm ngoài Internet, Google hay các engine tìm kiếm trên
Internet không thể tìm thấy mà ẩn trong một nền web khác, có thể tạm gọi là web
đen. Để truy cập được vào Silk Road, bạn cần một phần mềm mã hoá đặc biệt. Kết
hợp với một giao diện ẩn danh và phương pháp thanh toán không thể theo dấu được
như dạng tiền tệ số bitcoin, trang web này có đến hàng ngàn kẻ bán thuốc lậu và
gần 1 triệu khách hàng trên toàn cầu tìm đến: một kiểu thương mại điện tử ngầm.
Tóm lại, từ năm 2011 đến 2013, Silk Road kinh doanh cực kỳ phát đạt. Chỉ trong
thời gian ngắn như vậy, Silk Road có doanh thu đến hơn 1 tỉ USD.
Đó
là lý do tại sao Green bị lực lượng đặc nhiệm Mỹ bủa vây. Ông từng được Dread
Pirate Roberts thuê. Đó là nhân vật bí ẩn, đầu não của Silk Road. Ông thường gọi
ông ta tắt là DPR, là người sở hữu Silk Road, là nhà lãnh đạo có tầm nhìn khi
thấy được cộng đồng mua bán này sẽ phát triển mạnh. Thị trường thuốc lậu của
DPR dường như không hề có biên giới và là một thách thức thực sự đối với các cơ
quan thi hành pháp luật, vì không ai biết bất kỳ điều gì về DPR, thậm chí là
nam hay nữ, là cá nhân hay tổ chức. Trong suốt hơn 1 năm, từ DEA, FBI cho đến
Homeland Security, IRS, Secret Service và Postal Inspection tại Mỹ đều cố gắng
thâm nhập vào tổ chức bí mật này. Chuyến đột nhập vào nhà Green ở vùng Utah lạnh
giá, hoang vu này là thành công đầu tiên, đáng chú ý nhất của họ.
Chính
phủ Mỹ bắt được Green. Họ đặt nhiều câu hỏi cho ông, khởi đầu là tại sao ông có
23.000 USD tiền mặt trong cái gói hàng ấy; và ai là kẻ trong đoạn chat mã hoá
trên máy tính của ông. Green nói rằng có thể đó là tiền hồi thuế. Ông cũng yêu
cầu thuốc thang cho căn bệnh hiện thời. Nhưng họ áp giải ông ra cửa, vào trong
một chiếc xe, thông báo cho ông biết rằng ông bị ghép vào tội tàng trữ 1.092
gram thuốc phiện với mục đích phân phối.
Green
nài nỉ: “Đừng cho tôi vào tù. Ông ta biết mọi thứ về tôi.”
Sau
này, khi tra khảo, Green nói với các nhân viên đã ghép tội ông và lôi tên ông
ra công chúng là nếu như vậy, ông rất có thể bị giết chết. Ông nói, Dread
Pirate Roberts rất nguy hiểm: “Gã ấy rất giàu. Hắn có thể giết tôi.”
Nhận xét
Đăng nhận xét